Tôi vốn rất quý Iantrin và vợ anh cũng là một người tốt. Vậy mà nhiều lần tôi cứ thoái thác, không đến nhà bạn chơi, bởi túi tôi thường... rỗng. Nhưng chẳng lẽ lại tuyệt giao với bạn. Tôi đành tay trắng đến chơi.
Tôi đến lúc vợ chồng anh cãi nhau. Tôi dừng trước cửa, nghe vợ anh nói lớn: “Em không chịu nổi nữa, đã 7 tháng nay, mình không bước ra khỏi cửa!”. Giọng Iantrin khổ sở: “Em biết hoàn cảnh mình mà. Đi đâu cũng tốn kém...”. Vợ anh chen vào: “Sức chịu đựng của em cạn rồi. Em thề...”.
Tôi liền ấn chuông. Mở cửa ra, tôi thấy nụ cười gượng gạo trên môi cả hai. Tôi đề nghị: “Ta đi chơi thôi, ngày chủ nhật mà...”.
Khi ra ngoài phố, Iantrin ghé tai tôi: “Anh đưa chúng tôi đi đâu?”. “Việc của anh chị là cứ đi, rồi hai bạn sẽ thấy...” - tôi trả lời.
Chúng tôi đến khu phố Sisli sầm uất. Bước tới trước một tòa nhà có hàng chữ “Nhà cho thuê”, tôi dừng lại, nói với cả hai: “Tôi không khoái chỗ các bạn đang ở, vừa thiếu nắng vừa thiếu khí trời. Tôi muốn hai bạn tìm một chỗ thích hợp hơn, chẳng hạn trong ngôi nhà này...”. Hai vợ chồng nhìn tôi kinh ngạc. Iantrin níu áo tôi: “Chỗ ở ấy bọn tôi phải chật vật lắm mới trả nổi tiền thuê, anh thừa biết mà!”. Tôi gỡ tay anh ra: “Ta cứ thử vào xem...”.
Tôi kiên quyết bước lên bấm chuông. Lúc chờ chủ nhà mở cửa, tôi dặn bạn khi tôi xem nhà và ngã giá, cả hai đừng có chen vào, cứ để tôi “tùy cơ ứng biến”.
Vài phút sau, chủ nhà xuất hiện. Ông chủ to béo quá khổ hỏi tôi: “Ngài cần thuê mấy phòng?”. “Tối thiểu là 6 phòng nếu đó là những phòng lớn”, tôi đáp và quay sang Iantrin đang đi giật lùi, hỏi: “6 phòng đủ không anh?”. Bạn tôi giật mình: “Đủ, đủ đấy!”.
Khi chúng tôi bước vào một căn hộ, tôi thốt lên: “Lối vào hẹp quá!”. Iantrin cũng nói: “Đúng là hẹp!”, tôi thấy bạn tôi bắt đầu nhập vào cuộc phiêu lưu. Cái lối mà chúng tôi chê hẹp còn rộng gấp mấy lần phòng ngủ của Iantrin. Và dù rất thán phục lối xây dựng của ngôi nhà, chúng tôi vẫn hình dung ra những thứ không hoàn hảo để chê, như: trần thấp, thiếu ánh sáng, ẩm thấp, nhà bếp tối, hướng nhà không phù hợp, vật liệu loại xoàng, nhà vệ sinh chưa hiện đại... Rồi tôi ho một tiếng và hỏi chủ nhà: “Ngôi nhà này ông cho thuê bao nhiêu?”. “8 trăm lia, thưa ngài!”. “Cũng chả đắt”, tôi nói. Vợ Iantrin nói thêm vào: “Rẻ thế ta thuê luôn đi!”.
Chủ nhà mừng rỡ vì cuộc gặp gỡ quá suôn sẻ, liền mời chúng tôi vào phòng khách để bàn tiếp. Ông ta hỉ hả nói: “Cũng có người đã trả tôi 1 ngàn lia, nhưng qua tiếp xúc, họ không làm tôi tin cậy. Điều quan trọng khách thuê phải tử tế, còn vài trăm lia là chuyện vặt!”. Tôi nói ngay: “Về chuyện tử tế thì ngài khỏi phải lo”.
Chủ nhà liền sai người hầu mang rượu bạc hà và bánh kẹo đãi khách. “Chắc ngài muốn chúng tôi ứng trước cả năm chớ?”, tôi đặt ly rượu đã cạn xuống, hỏi. “3 năm, thưa ngài!”, ông ta nói dứt khoát. Tôi nhẩm tính và nói: “Để cho tròn, chúng tôi phải trả ngài 30 ngàn lia. Cũng thường thôi!”. “Thường quá đi chớ!”, Iantrin đồng tình. Vợ anh còn thêm: “Chuyện vặt!”.
Lão chủ sai người mang cà phê ra, tôi ngăn lại: “Chúng tôi chỉ dùng cà phê sau bữa điểm tâm thôi!”. Lão chủ sốt sắng: “Vậy tôi lấy làm hân hạnh được mời các vị dùng bữa với vợ chồng tôi...”.
Sau bữa điểm tâm thịnh soạn, chúng tôi dùng cà phê, và trò chuyện tầm phào một hồi rồi lão chủ quay lại chủ đề chính: “Chúng ta đã thỏa thuận. Bây giờ chúng ta viết hợp đồng, viết ngay bây giờ luôn!”. Nghe lão chủ nói, vợ chồng Iantrin đâm hoảng, toan đứng dậy, nhưng tôi bèn ho lên một tiếng, kìm họ ngồi xuống.
Lão chủ lấy ra một tờ hợp đồng và cầm viết điền vào từng mục. Đến chỗ dùng nhà vào việc gì, lão định viết “để ở” thì tôi chặn tay lão lại. Lão hỏi “Vậy tôi viết thế nào: văn phòng hay phòng thương mại?”. Tôi nói ngay: “Nhà chứa, thưa ngài!”. Lão ta trố mắt: “Tôi không hiểu ngài nói gì?”. “Nhà thổ ấy mà!”, tôi tỉnh bơ nói. Lão trợn mắt: “Sao có thể như thế được?”. Tôi bình tĩnh: “Để trả ngài 30 ngàn lia thì chẳng có cách nào khác đâu!”. Lão gắt lên: “Không thể được!”. Tôi từ tốn: “Vậy xin ngài cho phép chúng tôi tính toán lại!”.
Tiễn chúng tôi ra về, anh hầu hỏi: “Sao ông ấy chưa ký hợp đồng với các ngài?”. “Ông ấy không cho chúng tôi mở nhà chứa”, tôi nói. Anh ta lên tiếng: “Cũng phải thôi, nguyên tầng 3 ông ấy đã cho thuê làm phòng kín rồi. Ông ấy đâu dại gì cho cạnh tranh tại chỗ”.
Suốt đoạn đường về, chúng tôi cười đau cả bụng. Iantrin còn xiết tay vợ, nói: “Ai cũng có thể vui trong hoàn cảnh của mình, em à!”.
Từ đó về sau, hễ thấy tù túng trong căn phòng chật hẹp của mình, vợ chồng Iantrin lại rủ một vài người bạn cùng đi “thuê nhà”.
Rồi vô số những tình huống hài kịch diễn ra mà không một kịch tác gia tài năng nào có thể nghĩ ra được...
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận