Phóng to |
Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần |
Cứ thế cho đến khuya, khuya lắm. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, thời gian cứ trôi, trôi mãi...
Có lần tôi hỏi tại sao bạn phải học nhiều đến thế, sao bạn không đi chơi như người ta? Bạn tôi trả lời: “Vì mình nghèo quá nên phải cố thôi! Mà mình đã có hẹn với tuổi trẻ là phải sống sao cho có ý nghĩa và thực hiện cho được ước mơ của mình”.
Sau đó bốn năm, bạn tốt nghiệp chuyên ngành ngoại thương loại giỏi, thông thạo ba ngoại ngữ và tìm được việc làm như ý trong một công ty xuất nhập khẩu của Nhà nước. Tuổi trẻ của bạn đã không bị phí phạm một cách vô ích. Bây giờ thì thỉnh thoảng bạn lại hẹn tôi đi uống cà phê những lúc rảnh rỗi. Sáng nay, nhìn cậu sinh viên đi làm phụ hồ ở nhà kế bên, tự nhiên tôi lại nhớ đến bạn. Bạn ơi!
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận